TÔN CHỈ MỤC ĐÍCH
HỠI CÁC CHÂN-PHẬT-TỬ!
CHỦ YẾU ĐẠO PHẬT
“ĐẠO PHẬT CHỦ YẾU DẠY CHO TẤT CẢ ĐẾN NƠI CHÁNH TÍN, VÌ HỌ ĐANG BỊ CUỒNG TÍN. KHI ĐÃ CUỒNG TÍN LIỀN MÊ LẦM, LÚC ĐẾN CHÁNH TÍN KHỎI MÊ HẾT LẦM. DO ĐÓ ĐẠO PHẬT PHẢI DẠY PHÁ MÊ LẦM ĐẾN GIÁC NGỘ”.
TỊNH VƯƠNG NHẤT TÔN
—————–
ĐẠO ĐỨC – GIÁO LÝ – TỌA THIỀN
TRI KIẾN GIẢI THOÁT
Con đường tu Phật có nhiều lối tu, nhiều pháp môn để tu, lối nào tu cũng được miễn bậc tu tín tâm thi hành liền thành đạt theo công đức, công năng tương xứng với chí nguyện sở cầu tín tâm đó.
Nói về bậc tu có tâm niệm rộng rãi, quyết tâm phát đại nguyện thù thắng Mục-Đích cầu TRI-KIẾN GIẢI-THOÁT thì phải vào tu một Tôn-Chỉ rành mạch, nương theo đường lãnh đạo của bậc THIỆN TRI THỨC đã Giác Ngộ, hoặc giả một TÔN GIÁO thuần túy mới mong toại nguyện. Bằng chẳng vậy khó thành tựu.
Đối với TÔN GIÁO PHÁP TẠNG, Giáo-Lý Pháp-Tạng có đường lối Tôn-Chỉ quyết định đặng giúp các Chân Phật Tử tín tâm cầu đạo, các Chân Phật Tử phải thi hành ba yếu tố như sau:
ĐẠO ĐỨC + GIÁO LÝ + TỌA THIỀN
Ba yếu tố trên khuyên các Chân Phật Tử phải gìn giữ tăng trưởng điều hòa liền đến Mục-Đích TRI KIẾN GIẢI THOÁT.
• Nếu như : Trong ba yếu tố trên, bậc tu hành chỉ tạo được cơ bản ĐẠO ĐỨC, ngoài ra ít lưu tâm đến sự nghe GIÁO LÝ, hoặc ngăn chấp chẳng chịu nghe, hay có quan niệm so sánh Giáo Lý không bằng Đạo Đức. Thời dù cho bậc ấy đã tu tạo Đạo Đức thật sự chăng nữa, về sau cũng đặng Phước Báo Nhân Thiên là cùng, chớ chưa đến đích TRI KIẾN GIẢI THOÁT.
• Bằng như : Bậc tu tín tâm tin Phật, có công khảo cứu kinh sách hay thường nghe Giáo Lý phá bờ ngăn chấp khi Tâm Ý rỗng rang đặng tự tại vô ngại chăng nữa mà không cố tạo ĐẠO ĐỨC thì lâu ngày hiểu biết tự đem sự hiểu biết nơi mình mà máng căn bản Đạo Đức là chấp, thời vô tình hay cố ý chăng cũng vẫn bị sở chấp ngăn ngại nơi Đạo Đức, đương nhiên Trí Tuệ của bậc tu ấy mơ màng phát sinh tự ngã, một là vào Bất Tịnh, hai là thường đụng chạm Giới Sinh quần chúng trở nên lý bí ngông nghêng, không khác mấy kẻ lấy sạn đá nấu, lại ngồi mong sạn đá trở thành cơm vậy.
• Nếu như : Bậc tu cố gắng cầu đạo làm tròn được hai yếu tố ĐẠO ĐỨC, GIÁO LÝ nhưng công phu TỌA THIỀN kém cỏi thì Đạo Đức, Giáo Lý kia đến lúc thành tựu vẫn chưa tròn. Vì sao? Vì chưa chu đáo trọn biết Như Lai Tạng di chuyển để nhận định sát thật tận biết nơi mình nhịp nhàng cùng vũ trụ duy nhất để tận dụng Chân Lý, khi chưa trọn biết, chưa quyết định thì làm sao rốt ráo? Do đó, nên thường nghi, thành ra lấy Chơn Giả và Giả Chơn trong nhị thừa Sắc Pháp. Lại phân vân Cảnh Giới Tam Thiên, lại mơ hồ Tiên Thánh đâm ra bất tín chính nơi mình và bất tin trong sự hiểu biết, rốt cuộc suy luận bừa bãi cho tất cả là giả thuyết. Vì vậy nên tìm tòi cái Thực Tế để tạm Chơn Đế, lấy mơ màng hư vọng làm tựa sống, thử hỏi thiếu điều kiện tỏ rõ thì làm thế nào giải thoát?
• Bằng như : Bậc tu hành chưa hiểu biết gì về GIÁO LÝ chẳng cầu tạo ĐẠO ĐỨC, biết đường tu là TỌA THIỀN, quan niệm tu Thiền là pháp môn giải thoát thật nguy hại vô kể. Vì sao? Vì Thiền Môn nó vốn Thể Cách THƯỜNG DIỄN, THƯỜNG BIẾN, nó tùy theo Trí Tuệ, theo nơi tham muốn mà diễn biến, do đó bậc bậc tu Thiền hay vấp phải cuồng tín. Bậc tu Thiền có thể mắt thấy, tai nghe cõi Trời, nhạc Trời cùng các tiếng nói của Tiên Thần, Quỷ Quái tựa như xem vô tuyến truyền hình. Nếu bậc tu Thiền chưa hiểu biết Tâm sanh Cảnh, Thân đồng hòa Vũ Trụ Tam Thiên thì nhất định phải chấp nhận, cùng tự xưng mình tu thành Phật, Thánh, Tiên hóa ra điên khùng bậy bạ thật có hại vô kể vậy. Tu Thiền không hiểu biết, chẳng khác mấy với kẻ không biết tánh dược của thuốc mà tự ý liều lĩnh vào kho thuốc để uống.
So phần trên đã nói THỂ CÁCH BIẾN DIỄN của Thiền nó rất có hại, nhưng nó lại rất có lợi cho bậc tu đã hiểu biết Chân Lý Phật Pháp, nó đem đến sự hiện diện THÂN TÂM hợp hóa trong Vũ Trụ qua các cảnh giới tỏ rõ để sát thật công năng của mình, nó lại làm cho bậc tu hành bền vững niềm tin Chân Lý đúng đắn, nó thật biết do làm sao có TAM THIÊN THẾ GIỚI, Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới đó có thật hay không để bậc Tu Chứng quyết định, không lầm khỏi mê vì trọn biết Nhất Tướng mà TRI KIẾN GIẢI THOÁT. Do lẽ ấy nên bậc tu hành cần phải đầy đủ ba yếu tố ĐẠO ĐỨC, GIÁO LÝ, TỌA THIỀN vậy.
P H Á P -T Ạ N G T H À N H L Ậ P N Ư Ơ N G
T Ô N-C H Ỉ N À O C Ủ A P H Ậ T ?
PHÁP-TẠNG lập TÔN, thừa hành NHƯ LAI TẠNG được gọi chung TÔN GIÁO PHÁP-TẠNG còn gọi LONG HOA HỘI THƯỢNG. Như Tịnh Độ Tông thừa hành Viên Tịnh nhận chữ TỊNH làm đích, chữ ĐỘ lập Tôn-Chỉ được gọi là TỊNH-ĐỘ-TÔN.
Tất cả các Tôn đều lấy Tôn-Chỉ của Phật mà thành lập thừa hành Giáo Lý nơi Phật mà chỉ dạy, đồng thời cũng tùy theo sự sở đắc của chư Tổ, nhưng cũng phải nương theo lời huấn từ của Phật để thành lập TÔN GIÁO, cốt yếu có một đường lối lãnh đạo cơ bản rành mạch chánh đáng đặng tận độ các Chân Phật Tử đến đích TRI KIẾN GIẢI THOÁT.
PHÁP-TẠNG y theo Tôn-Chỉ của Phật quyết định đưa các Chân Phật Tử đến mục đích. Bổn phận của Phật Tử phải tín tâm TIN-VÂNG-KÍNH bậc lãnh đạo, cùng phát Bồ Đề Tâm Nguyện đặng cầu Diệu Quả Bồ Đề cho toại nguyện TRI-KIẾN GIẢI-THOÁT hiện tại.
Do Tôn-Chỉ Mục-Đích hữu hiệu nên Tôn Giáo PHÁP-TẠNG đã truyền rao thành kính cung thỉnh BA ĐỜI PHẬT hiện diện để Chứng Minh đầy đủ Phẩm Công Đức, Công Năng tu hành của Chân Phật Tử giữa thời Đông Độ nầy được kết quả theo sở cầu tu đến Mục-Đích Tri Kiến Giải Thoát, có như vậy nên được gọi là NHẤT TÔN PHÁP TẠNG.
Nhất Tôn PHÁP-TẠNG nhận sự Tri-Ân Tam-Thế Phật, vì vậy nên Bổn Nguyện Độ Sanh chỉ dạy tu hành trọn hết TỨ THỪA: Tiểu, Đại, Nhất đến Tối Thượng Thừa, nên chi:
PHỤNG THỜ: Đức Phật ĐÔNG-ĐỘ DƯỢC-SƯ LƯU-LY QUANG NHƯ-LAI tiêu biểu HIỆN GIÁC.
GIÁO HIỆU: PHÁP-TẠNG TỲ KHEO A-DI ĐÀ-PHẬT tiêu biểu DUY-NHẤT TỐI-THƯỢNG.
GIÁO LÝ: VÔ-THƯỢNG BỔN-SƯ THÍCH CA MÂU-NI PHẬT.
PHÁP-TẠNG NHẤT-TÔN chung gồm Mười Hai Tông, vi chủ Như-Lai-Tạng. Như-Lai-Tạng được gọi là PHẬT-TÁNH, Phật-Tánh sẵn có nơi mọi từng lớp chính là BỔN-TÁNH THIỆN-CĂN, nhờ sẵn có như thế nên dễ dàng tạo lấy Đạo Đức nghe Giáo lý hay tu tập Tọa Thiền. Đạo Đức nó là một duy khởi đầu tiên để lần bước đến Mục-Đích TRI-KIẾN GIẢI-THOÁT vậy.
PHÁP-TẠNG PHẬT-GIÁO VIỆT NAM
