GIÁO PHÁP
BÀI THỨ HAI MƯƠI BỐN
BÀI THỨ HAI MƯƠI BỐN
TÁNH-TƯỚNG TÁNH-VỐN VIÊN-MINH TỊCH-TỊNH BÌNH-ĐẲNG
TƯỚNG thời sai khác, vì sao? Vì TƯỚNG chính TÂM. Do Tâm năng KHỞI năng BIẾN nên BỊ-BIẾN. Tâm vốn chẳng Dừng-Trụ trở thành không nhứt định bởi nơi mong cầu Điên -Đảo. Khi thì THÍCH-MUỐN , lúc lại không.
Nó có nhiều chứng tật, vì hay Năng-Biệt nên Bị-Biệt phải vướng -mắc vào Pháp TƯƠNG-ĐỐI, lại dành chịu tư riêng ĐƯỢC-MỪNG, MẤT-BUỒN. Việc THÍCH thì HỢP,CHẲNG-THÍCH không HỢP. Chung gọi nó là DUYÊN-KHỞI, bởi Khởi mà Tự-Sanh PHÁP. Nhận lầm từng Sở-Thích, lìa bỏ từng Không-Thích, Mong từng sự Muốn, chẳng chờ những gì Không-Muốn. Trở thành: CÓ-KHÔNG, KHÔNG và CÓ. Nơi CÓ chính là TƯỚNG. Chỗ KHÔNG đó lại TÂM.
Khi đã CỐ-THỦ lầm-lẫn BÊN TRONG là TÂM, còn bên NGOÀI thì TƯỚNG. Chớ nào ngờ TRONG-NGOÀI là nơi phân biệt của VỌNG trở nên Ngăn-cách.Khi có Công-Năng tu -tập, tìm hiểu sâu đậm đặng Tỏ -Biết BẢN-THỂ CHƠN-TÂM vốn có Một, thì TƯỚNG chính TÂM mình.
TÂM Khởi bên trong: Tiêu-Biểu cho Vô-Tướng. TƯỚNG Hiện-Diện: Đó chính THỰC-THỂ của THỰC-TƯỚNG.
Từ VÔ-TƯỚNG đến THỰC-TƯỚNG tuy rằng một THỂ-TÂM nhưng Hai TÁC-DỤNG khác nhau. Đó chính là điểm Tuyệt-Mỹ Viên-Dung Tự-Tại Vô-Ngại Hành-Dụng cho Bậc GIÁC-NGỘ. Bậc ấy thật Sở-Đắc không sai củaTƯỚNG. Vì sao? Vì đã thực hành TỨ-NHIẾP-PHÁP cùng LỤC-BA-LA-MẬT-ĐA, trên những LÝ-SỰ ĐỒNG-SONG mà đặng Tỏ-Ngộ NHẤT-TƯỚNG. Còn kỳ dư lầm-lẫn TƯỚNG, thời TƯỚNG sai khác vậy.
TÁNH vốn Viên-Minh Tịch-Tịnh, Bất-Biến do Bình-Đẳng. Thường-Còn bởi Bất-Nhị. Gọi làTHỂ-TÁNH CHÂN-NHƯ. Không Tập-Nhiễm vọng-khởi thanh-thô phân-biệt, nên gọi là TÁNH-PHẬT.
NGƯỢC LẠI: Lầm-mê mờ-tối vọng-loạn năng-phân thời gọi là PHẬT-TÁNH. Vì sao?-Vì TÁNH ấy vốn ĐỨNG-YÊN . Nhưng kẻ lầm-mê tưởng TÁNH hay Nhiễm, hoặc Thường-Nhiễm, cùng bị-Nhiễm. Chớ thật ra TÁNH vẫn y-nguyên.
Do một Khởi của TÂM, trở thành muôn trùng vạn pháp, lại chấp-nhận những Pháp ấy mà bị Nhiễm-Pháp, rồi tự sanh các chứng-nghiệp hoài-mong vọng-đảo, lầm tưởng là TÁNH nhiễm, chớ kỳ thật TÂM nhiễm mà đảo, phải chịu làm chúng-sanh theo Giới-Hạn của Sanh-Tử Luân-Hồi thuyên-diễn.
Đứng nơi trạng-thái của kẻ TƯỚNG-TÂM thường nhiễm hay bị nhiễm nơi phân-biệt Bản-Năng cùng Sở-Ngã, thời rất khó biết được Bậc THÂN-TÂM Viên-tịch, TÁNH-TƯỚNG Đồng-Song. Vì sao? Vì VÔ-MINH che lấp, làm sao rõ biết được TỰ-TẠI CHÁNH-GIÁC?
NÊN PHẬT NÓI: Cái Hiểu-Biết đặng TƯỚNG-TÂM thật là khó vô vạn, còn sự tập-nhiễm hay không tập-nhiễm lại còn khó hơn thế nữa. Vì vậy: PHẬT chỉ biết PHẬT, BỒ-TÁT biết BỒ-TÁT. A-LA-HÁN biết A-LA -HÁN. Do đó Bồ-Tát nói một câu thời Bậc A-La-Hán ngồi suy-nghĩ để biết, đến hàng kiếp chưa thấu hiểu đặng. Thì làm sao chúng-sanh Tâm thường-nhiễm, bị-nhiễm, mà biết đặng TƯỚNG-TÂM của bậc Viên-Giác.
Ngoài ra Bậc phát Bồ-Đề-Tâm tu -hành cầu Đạo. Bậc ấy lìa hẳn CÁI-BIẾT của mình, mà cầu lấy cái Tỏ-Biết của bậc khác. Đó chính là: CẦU-ĐẠO CHÁNH-TÂM .
Còn bậc THÂN-TÂM Viên-Tịch, TÁNH-TƯỚNG Viên-Minh Chánh-Giác, Bậc ấy đứng trước mọi hoàn -cảnh thật CHƠN-BIẾT tỷ-mỷ tận cùng, lại soi khắp các Giới chẳng thiếu-sót mảy-may nào cả. Nhưng chẳng nhiễm, vẫn trơn liền tỏ-rõ.
CHẲNG KHÁC NÀO: Ngọc Ma-Ni kia, có Sẵn sự soi sáng của Ngọc, lại thu-nhiếp được tất-cả Cảnh-Giới TẤM-THIÊN , nó rất tinh-vi tỷ-mỷ , từ một khẽ động đến muôn ngàn khẽ động, chỉ nhiếp thâu không đầy nửa Sát na, liền có đầy đủ hình bóng chẳng sai khác. Nhưng trái lại: Ngọc Ma-Ni không bao giờ nhiễm các Cảnh-Giới. Vì chính nó trơn liền sáng soi Viên-Tịch.
VÍ NHƯ: Tấm GƯƠNG Thủy-Tinh kia, nó vẫn Sẵn sự soi và thu-nhiếp các Cảnh-Vật bên ngoài một cách chu-đáo tỷ-mỷ từ sự di chuyển như: Gió đẩy đưa các cành lá, hay loài vật bay ngang qua nó liền nhiếp thâu không thiếu-sót. Nhưng vẫn không tập-nhiễm tí nào cả. Bậc CHÁNH-GIÁC cũng thế.
Bậc Tịch-Tịnh Viên-Minh đã tỏ-rõ tận biết các Pháp, thì TƯỚNG cũng tận-biết. TƯỚNG tận-biết thời TÂM nào quái ngại mà nhiễm với không nhiễm?
Nhờ chẳng nhiễm nên đoạt đến THƯỜNG-CHÂN Trọn-Biết, lại chỉ bày cho các Bậc tu-tập rành mạch từng chi tiết của các Pháp không thiếu-sót. Khi Thuận, lúc Nghịch cùng đến giai-đoạn QUYẾT-ĐỊNH, chỉ thẳng rõ-ràng từng hành-vi và sự liên-hệ tương quan của nó. Khiến cho Bậc tu được nhiều ích lợi, làm cho Trí-Tuệ TĂNG-TRƯỞNG Tri-Kiến Giải-Thoát.
Những điểm trên Bậc CHÂN-THIỆN có thể giúp được cả. Nhưng đối với Tự-Nhiễm cùng Chấp-Thủ, thật là khó-khăn. Chính Bậc dưới lãnh hội TIN-VÂNGđể nghe lìa bỏ KHÔNG-NHIỄM thì đặng đấy, nhưng một thời gian TÂM-Ý rỗng-rang, nếu chẳng chịu y theo HẠNH-NGUYỆN mà làm, thời lọt vào TƯ-DUY nhiễm TỊNH, sinh thờ-ơ các Pháp, buông xuôi các TƯỚNG mà chẳng tròn HẠNH-NGUYỆN.
DO LẼ ẤY NÊN: ĐỨC THÍCH-CA, Ngài mới nói cùng Chư BỒ-TÁT: nếu các ông:-Vì Tịnh mà nhiễm, -Vì Không-Tịnh Không-Nhiễm, -hay vì một Pháp để tỏ Chân, mà Thật-Biết, đều là mơ-màng để biết. Bằng HẠNH-NGUYỆN không tròn thời chẳng bao giờ đoạt đến VÔ-THƯỢNG CHÁNH-GIÁC. Vì sao? Vì sự nhiễm của Nội-Tâm và Ngoại-Cảnh chưa đặng Tỏ-Biết chu-đáo, thì làm thế nào Viên-Tịch mà dừng trụ?
Ngài mới chỉ lên MẶT-TRĂNG mà nói: MẶT-TRĂNG kia nó ở xa đám MÂY muôn trùng dặm. Nhưng các ông ở dưới nhìn lên, ngỡ Mây nọ sát liền với Trăng. Bằng có trăm ông ở vào trăm xứ-sở cách nhau, đồng nhìn lên Mặt-Trăng, thì mỗi ông một xứ-sở sự nhìn thấy đều khác nhau giữa TRĂNG và Mây. Có ông nói Mây dính liền với Trăng. Có ông nói Mây xa hơn Trăng. Có ông nói xa hẳn Mặt Trăng, và có ông nói nó không có Mây. Tùy theo lúc thấy mà nói ở chiều ngang, nhưng chung lạiĐồng-Tưởng mơ-màng mà ước-đoán chớ chưa Thật-Biết MẶT-TRĂNG xa muôn trùng với MÂY.
Còn đối với việc làm của NHƯ-LAI, cũng như Mặt-Trăng kia nó vượt tầm lý-luận ngôn-thuyết. Nó chẳng có đám mây nào ở gần Trăng cả, thời làm sao có sự NHIỄM của NHƯ-LAI?
Dù cho NHƯ-LAI có ngồi chung với các ông nơi đây chẳng hạn, nhưng đã Trọn-Biết các Nghiệp-Nhiễm chẳng khác nào biết tỏ-rõ MẶT-TRĂNG và MÂY kia xa cách không bao giờ gặp nhau mà làm sao nói đến sự Lầm của NHƯ-LAI được?
Nếu đời nầy và đời sau, các ông tu-hành chỉ nặng về LÝ và TRÍ, không thi hành HẠNH-NGUYỆN ĐỘ-SANH, thì chẳng bao giờ thâm-nhập TÁNH-TƯỚNG để Tỏ-Tánh Chân-Thật mà HIỆN/GIÁC. Vì sao?-Vì Lý-Lẽ và Trí-Tuệ của các ông suy-nghĩ mà đoạt đến chỗ suy-nghĩ thôi. Dù cho việc suy-nghĩ Lý-Lẽ ấy có Chân-Thật chăng, cũng Chân-Thật đối với các ông. Chớ đứng về CHÂN-LÝ TRỌN-VẸN, thì nó là một khía cạnh, Lý-Luận-Giải gọi là: THẾ-GIAN-GIẢI vậy.
Theo lời của ĐỨC THẾ-TÔN trên, vì lầm-lẫn phân chia TƯỚNG-TÂM sai khác nên TÁNH-TƯỚNG chẳng ĐỒNG, mà theo DUYÊN-KHỞI bị nhiễm vướng-mắc Sanh-Tử Luân-Hồi chịu làm CHÚNG-SANH hay CHÚNG-SANH-GIỚI.
CHỚ NÀO NGỜ:TƯỚNG chính TÂM. Còn TÁNH vốn BÌNH-ĐẲNG VIÊN-TỊCH. Nơi Hai điểm ấy: Bậc tu-hành nên đi nơi các TƯỚNG cần có thi-hành HẠNH-NGUYỆN để thu-nhiếp TƯỚNG-TÂM mà Tỏ-Biết. Miễn sao LÝ-SỰ ĐỒNG-SONG BẤT-TĂNG BẤT-GIẢM, rõ thấu tỷ-mỷ các Pháp mà đặng TƯỚNG-TÂM BẤT-NHỊ.
Đến khi TỎ-TƯỚNG liền thấu đặng cùng khắp, thời lo chi chẳng VIÊN-DUNG TỊCH-TỊNH? Bậc đã làm theo TƯỚNG-PHÁP, thì nên lấy TƯỚNG-PHÁP tu để tỏ CHƠN-GIÁC.
CHẲNG KHÁC NÀO: Có một Bậc đến hỏi vị Bồ-Tảt: “TÌM ĐÂU KHỎI SANH TỬ?”-Bồ-Tát trả lời: “TÌM TRONG SANH-TỬ SẼ KHỎI SANH-TỬ”.CŨNG NHƯ: Trong kinh DUY-MA, có một đoạn nói về Bị-Biệt mắc-miếu từ NHƯ hóa HUYỂN-PHÁP, còn chẳng Phân-Biệt là NHƯ-PHÁP.
Bấy giờ trong nhà Ông DUY-MA-CẬT, có một THIÊN-NỮ thấy có các vị TRỜI-NGƯỜI, BỒ-TÁT và hàng ĐẠI ĐỆ-TỬ đến nghe Pháp. Thiên-Nữ bèn hiện thân tung Hoa-Trời để rãi trên mình các Vị. Khi Hoa vừa đến nơi Bồ-Tát liền rơi hết, mà đến các hàng TRỜI-NGƯỜI cùng ĐẠI ĐỆ-TỬ đều mắc lại. Các Vị dùng Thần-Lực phủi Hoa mà Hoa cũng không rớt.
-Lúc ấy Thiên Nữ hỏi Ngài Xá-Lợi-Phất:Tại sao phủi Hoa? -Xá-Lợi-Phất nói: Hoa nầy không NHƯ-PHÁP nên phủi.
-Thiên-Nữ nói: Nầy Ngài Xá-Lợi-Phất, chớ bảo Hoa nầy là không NHƯ-PHÁP. Vì sao?-Vì Hoa nầy vốn nó không Phân-Biệt, tại Nhân-Giả Phân-Biệt đó thôi.
Bằng người Xuất-Gia ở trong Phật-Pháp có phân biệt, thì nó liền không NHƯ-PHÁP. Mà ngược lại không phân biệt thời nó đặng NHƯ-PHÁP. Đấy ông xem: Các Bồ-Tát Hoa nào có dính. Vì sao? Vì đã đoạn hết TƯỚNG phân biệt. Ví như: Người hồi hộp sợ thời PHI-NHÂN mới thừa cơ mà hại đặng.
Nó chẳng khác các vị ĐẠI ĐỆ TỬ cùng TRỜI-NGƯỜI vì sợ nên: SẮC-THINH-HƯƠNG-VỊ-XÚC mới thừa cơ đặng. Còn có bậc đã lìa được sợ sệt thì tất cả NĂM MÓN DỤC không làm chi đặng. Do Tập-Khí và Kiết-Sử chưa dứt nên Hoa mới mắc nơi Thân thôi. Còn Bậc Kiết-Tập hết rồi Hoa không mắc được vậy.
Hai đoạn KINH trên thảy đều chỉ thẳng nơi Phân-Biệt Sở-Chấp của NHÂN-GIẢ nên mê mờ sợ sệt chẳng dám nhận TƯỚNG chính TÂM để cầu VI DIỆU PHÁP, mà tất cả Bậc qua các PHÁP chẳng chướng ngại để Tỏ-Pháp TÂM, cùng thi hành HẠNH-NGUYỆN chẳng nhàm chán đoạt VÔ-THƯỢNG CHÁNH-GIÁC.
NAM-MÔ TỰ-TẠI VƯƠNG BỒ-TÁT MA-HA-TÁT
