Bậc tu cố gắng cầu đạo làm tròn được hai yếu tố ĐẠO ĐỨC, GIÁO LÝ nhưng công phu TỌA THIỀN kém cỏi thì Đạo Đức, Giáo Lý kia đến lúc thành tựu vẫn chưa tròn. Bậc tu hành chưa hiểu biết gì về GIÁO LÝ chẳng cầu tạo ĐẠO ĐỨC, biết đường tu là TỌA THIỀN, quan niệm tu Thiền là pháp môn giải thoát thật nguy hại vô kể. Vì sao? Vì Thiền Môn nó vốn thể cách THƯỜNG DIỄN, THƯỜNG BIẾN, nó tùy theo Trí Tuệ, theo nơi tham muốn mà diễn biến, do đó bậc tu Thiền hay vấp phải cuồng tín. Bậc tu Thiền có thể mắt thấy, tai nghe cõi Trời, nhạc Trời cùng các tiếng nói của Tiên Thần, Quỉ Quái tựa như xem vô tuyến truyền hình. Nếu bậc tu Thiền chưa hiểu biết Tâm sanh Cảnh, Thân đồng hòa Vũ Trụ Tam Thiên thì nhất định phải chấp nhận, cùng tự xưng mình tu thành Phật, Thánh, Tiên hóa ra điên khùng bậy bạ thật có hại vô kể vậy. Tu Thiền không hiểu biết, chẳng khác mấy với kẻ không biết tánh dược của thuốc mà tự ý liều lĩnh vào kho thuốc để uống. So phần trên đã nói THỂ CÁCH BIẾN DIỄN của Thiền nó rất có hại, nhưng nó lại rất có lợi cho bậc tu đã hiểu biết Chân Lý Phật Pháp, nó đem đến sự hiện diện THÂN TÂM hợp hóa trong Vũ Trụ qua các cảnh giới tỏ rõ để sát thật công năng của mình, nó lại làm cho bậc tu hành bền vững niềm tin Chân Lý đúng đắn, nó thật biết do làm sao có TAM THIÊN THẾ GIỚI, Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, đó có thật hay không để bậc Tu Chứng quyết định, không lầm khỏi mê vì trọn biết Nhất Tướng mà TRI KIẾN GIẢI THOÁT. Do lẽ ấy nên bậc tu hành cần phải đầy đủ ba yếu tố ĐẠO ĐỨC, GIÁO LÝ, TỌA THIỀN vậy.
Đức TỊNH-VƯƠNG
